Ký Ức Đong Đưa
Chuông điện thoại âm vang kêu đều đặn
Vừa báo tin lời nhắn mới gửi sang
Tay lướt nhanh đọc lẹ tới những hàng
Bỗng trố mắt ngỡ ngàng như chim cú
Dòng ngắn ngủi “Em ơi! Đây là Vũ
Hiện giờ anh, trú ngụ tại Sác Tồ
Hôm qua tình cờ, gặp được Chú Cô
Nàng có nhớ cố đô thời dĩ vãng?”
Bấy nhiêu đó mà xôn xao tâm trạng
Đỉnh non cao lãng đãng ráng chiều tà
Gợn tơ đồng loáng thoáng sợi diết da
Luồng kí ức điệu đà đang trỗi dậy…
Một buổi nọ dưới mưa dầm lẩy bẩy
Giông chọc trời, bão quấy, sét gầm to
Đứng ven sông thắc thỏm ngóng con đò
Chợt tam bản thập thò sau rặng liễu
Duyên hạnh ngộ hàn huyên vui đàm tiếu
Cảm nhận ra tuyệt diệu giữa đôi hồn
Lắm lúc ngồi nhìn, khúc khích vô ngôn
Chừng tạm biệt bồn chồn loang cõi dạ
Tháng ngày ngẩn ngơ, gom từng chiếc lá
Xếp tim thuyền nhẹ thả bến Tiêu Tương
Nghe quả hồng rưng rức giọt vấn vương
Đêm mộng mị miên trường chan gối lẻ…
Lòng tự hỏi, chuỗi thần tiên khàng khẽ
Khuất xa dần, thôi nhé kể từ đây
Đành xem nhau bằng hữu nếu mai nầy
Dẫu đối mặt phút giây thì cũng chỉ…
Già nhân ngãi! Điểm tô thành tri kỉ
Thưởng sắc đời thi vị chút hương say.
April 26, 2020
Tam Muội