TRÁCH PHẬN TƠ TRỜI
Lầu rũ chiều buông nhạt sắc vàng
Bầu trời ảm đạm một màu tang
Suy tư bên giọt cà phê đắng
Nhìn chiếc lá rơi chợt xốn xang
Quạnh quẽ cô phòng dạ ngổn ngang
Chiếu chăn lạnh lẽo chốn phòng loan
Gió se se lạnh hồn tê tái
Lịm chát bờ môi đến võ vàng
Mây trôi lãng đãng phủ non ngàn
Vạn kỷ lời thề chẳng thể tan
Dâu bể duyên đời gieo nghịch cảnh
Hồn linh rụng vỡ giữa không gian
Phương trời dõi mắt nghĩ miên man
Bút hoạ đôi vần gởi đến Lang
Sầu muộn bao ngày mờ ảo ảnh
U hoài da diết bước lang thang
Gởi những hương yêu dưới ánh vàng
Ngọt ngào âu ếm mộng thường sang
Hồn linh xoải cánh khung trời rộng
Ân ái cung say thoả ý chàng
Thuyền lạc tình rơi bóng rũ màn
Tơ vương réo rắt thắt tim gan
Âm vang trổi lại như ai oán
Chua xót tình ta phận lỡ làng
Duyên phận chi mà đượm trái ngang
Yêu nhau tha thiết chẳng chung đàng
Đắng lòng ray rức khơi nguồn lệ
Hoa cỏ cũng buồn cất tiếng than
Chiếc bóng thời gian mãi phủ phàng
Đợi chờ mòn mỏi tím tâm can
Tơ trời lận đận duyên rời rạc
Biết đến bao giờ Nương gặp Lang
Một kiếp nhân sinh sẽ chóng tàn
Đường về âm cảnh rộng thênh thang
Đôi hồn cách biệt nay tao ngộ
Hạnh phúc lâng lâng phả phím đàn.
Tam Muội