Lạc Nửa Mảnh Hồn

Bầu vần vũ ánh trăng sầu vàng võ
Tuyết đông lay treo gió ủ rũ cành
Chốn khuê phòng thổn thức giọt long lanh
Duyên trắc trở độc hành cô đơn bước

Đường khúc khuỷu gập ghềnh gai phía trước
Phận lạc loài xuôi ngược sóng lênh đênh
Giông bão bùng thuyền vạn nẻo bấp bênh
Buồn dằng dặc chênh vênh miền hụt hẫng

Ngày gặp gỡ đoá tình yêu nuôi nấng
Ngỡ cao xanh trao đấng trượng phu quân
Để xớt chia nỗi khắc khoải dương trần
Và khuây khoả trầm luân nơi cõi thế

Cơn mộng mị biến thành dòng dâu bể
Tháng năm dài chỉ để trói hồn nhau
Niềm xót xa ray rứt nhạt sắc màu
Khơi tăm tối dàu dàu loang tâm tưởng

Duyên chẳng nợ lối rời ngăn hai hướng
Rã tơ đồng vất vưởng dưới màn đêm
Em muốn quên nhưng mỗi khắc quạnh thềm
Đèn khêu lụn môi mềm hoài ước vọng

Anh yêu hỡi! Mỏi mòn em trông ngóng
Khói sương mờ hình bóng của anh đang
Rộng đôi vai che chở đỡ xốn xang
Khi nghiệt ngã nấc thang đời bất hạnh

Anh có biết! Từng ngày trong hiu quạnh
Đếm ngậm ngùi lòng chạnh nhớ men say
Phút đậm đà én nhạn sải cánh bay
Nay còn lại đắng cay hoài đeo đẳng.

December 10, 2018
Tam Muội