Nhớ Lắm Mình Ơi
Bóng đổ chiều loang khuất cuối đồi
Mịt mù khói quyện trái tim côi
Nhớ thương da diết hồn tê tái
Thắt thẻo bâng khuâng mãi chẳng nguôi
Chân trời phương ấy dấu yêu ơi
Chớ để u buồn ảm đạm khơi
Thao thức đêm dài bên gối lạnh
Nhả vần thơ rụng xót tình lơi
Lặng ngắm hàn sương lả chả rơi
Giọt sầu đắng đỏi trải ngàn khơi
Hồn thương hoài vọng chân trời tím
Khắc khoải tơ vương, nỗi khổ đời
Khúc hát tương tư vọng cuối trời
Đâu đây văng vẳng tiếng “Mình Ơi”
Ngọt ngào tha thiết ôi thương quá
Nhớ lắm mình ơi, dạ rã rời
Dương trần dẫu thể chẳng chung đôi
Cách trở uyên ương vạn kỷ rồi
Nhưng vẫn ươm tình chăn gối mộng
Đợi ngày trở lại cõi âm thôi.
Tam Muội