Nỗi Lòng Suy Tư
Trời nhạt nắng chìm trong cơn tĩnh mịch
Sỏi đá khô cằn, u tịch hoang vu
Duyên nghịch cảnh trầm u trong cõi dạ
Một đoá quỳnh tan rã giữa sương mù
Chân lãng đãng hồn du theo vệt khói
Nghe cô đơn tim nhói khối tơ sầu
Niềm lạc lõng úa màu đong đưa nhớ
Giọt lệ buồn nức nở khúc tình sâu
Tình Lang hỡi! vì đâu duyên trắc trở
Khúc bi ai nức nở nghẹn chơ vơ
Bao kỷ niệm thôi giờ đành chôn chặt
Để đêm về không héo hắt vần thơ.
Tam Muội