Bóng Dáng Của Anh
Đêm tĩnh mịch không gian mờ sẫm
Giữa hoang tàn anh ngẫm chuyện chi
Phải chăng vướng lụy tình si
Tơ đồng rõ máu lâm li cung sầu
Bầu bàng bạc trăng nâu khuất bóng
Lỡ uyên ương tan mộng nát mơ
Xác thân rã rệu thẩn thờ
Chìm trong khói thuốc bên bờ đìu hiu
Tuổi cũng đã xế chiều có nhẽ
Sao âm thầm quạnh quẽ thâu đêm
Suy tư thao thức cạnh thềm
Võ vàng đơn chiếc lệ mềm giọt rơi
Buồn dằng dặc tả tơi tâm khảm
Vầng xám mây ảm đạm nhiễu nhương
Khát khao ray rứt chán chường
Dở dang duyên nợ vấn vương một mình?
Em cũng thế trần tình vạn nẻo
Sương phủ hồn thắt thẻo ruột gan
Tương tư trăn trở bẽ bàng
Thanh xuân rời rạc lệ tràn khóe mi
Hờn duyên số một khi chữ ái
Vụng đường tu nhận trái đắng cay
Suối ngân sóng vỗ từng ngày
Mưa rơi trĩu hạt, vòng tay mỏi mòn
Thuyền lạc lối núi non chia cách
Lỗi phận đời dám trách gì ai
Đớn đau ủ rũ hình hài
Vọng miền âm cảnh kiếp lai sinh tròn.
October 7, 2018
Tam Muội