Miên Man Với Hồn Chồng
(Thơ Nhất Vận Từ Cuối)

Chiều sương tiếng gọi trống binh đao
Lửa phẫn hờn căm giọt máu ào
Để vợ lại nhà chân đạo mạo
Sơn hà tử chiến mạng tơ mao

Ươm nụ đan tay ửng ánh hào
Chàng che giọt lệ nói thao thao
Sa trường mạc trận nung hoài bão
Huyết hận sôi gan đang cấu cào

Ngọc rưng tiễn bước nét xanh xao
Thắng giặc tương phùng nguyện ước giao
Quốc tổ thanh bình ngưng khói pháo
Rạng danh nòi giống giữ long bào…

Mộng mị linh thiêng của tối nào
Kéo hồn vất vưởng ngưỡng chênh chao
Bẽ bàng trầm mặc bờ mi ráo
Cằn cỗi dung nhan rũ dáng đào

Thả gót lững lờ quạnh mé ao
Đong đưa nhánh liễu gợi nôn nao
Năm dài đằng đẵng chìm hư ảo
Mãi xoáy buồng tim luống nghẹn ngào

Hôm bữa mối mai tới hỏi chào
Muốn em tái giá xoá hanh hao
Mẹ cha sức yếu nay đà lão
Xúc cảm cảnh đời hơi gắt gao

Bà con lối xóm tán bàn vào
Tiết hạnh thờ chồng son sắt cao
Chữ hiếu song thân hành trí não
Giờ em định liệu tính làm sao?

Chuyển mùa thay đổi nắng nghêu ngao
Mạch nước cạn khô giãy giụa gào
Khí hậu héo tàn loang dạ thảo
Tìm đâu mềm mại mượt phi lao

Chợt thoáng phất phơ ngọn gió lào
Lăn tăn gợn sóng dãy nhôn nhao
Âm vang đồng vọng dường tiêu sáo
Trầm bổng lưa thưa, móng vuốt quào

Vẳng tai u uẩn giọng thều thào
Lởn vởn in đầu những khát khao
Nhặt mảnh cô đơn, chàng thấu đáo?
Trăng mờ, khuya mỏi, dị chiêm bao!

March 4, 2019
Tam Muội