Gió Lay Cho Ngọn Cỏ Sầu

Cơn gió rồi vun vút tận tầng không
Để thoả chí tang bồng sau khoảnh khắc
Bỏ ngọn cỏ liêu xiêu treo trầm mặc
Ôm sương mù dày đặc những tóc tang

Kể từ đây nếm vị đắng lỡ làng
Bao mộng ước, thiên đàng, chôn dĩ vãng
Chuỗi khăng khít dưới vầng trăng soi sáng
Bên lửa hồng ngắm chạng vạng dần buông

Buổi hoàng hôn sông ngoạn với chiếc xuồng
Tay nhẹ xiết quay cuồng theo tiếng nhạc
Chiều thu vắng hứng vàng rơi lác đác
Đến hạ về thưởng thác vỗ thảnh thơi

Rồi luống khi khập khiễng bước đường đời
Luôn kề cận rót lời an ủi bậu
Chóp vực thẳm, sóng gầm, mưa giông dẫu
Vẫn nguyện lòng, chặt mấu, chẳng hề lay

Nhưng chỉ vì chút rượu vội vã say
Tí hương phấn cũng bày ra cớ sự
Dễ đánh đổi duyên ngàn năm tình sử
Vốn một thời gìn giữ cốt ghi tâm

Nhìn tan tành, đành lủi thủi lặng câm
Dù thắt quặn, xót thầm loang cõi dạ
Muốn níu kéo mà gom toàn rời rã
Cố gắng hàn, sắt đã mục còn đâu…

Ngọn cỏ ưu, ngọn cỏ quấn giọt sầu
Trông héo hắt ngã mầu đêm hoang lạnh
Dáng èo uột xác xơ trơ từng mảnh
Khi đỉnh trời lấp lánh vạn chòm sao.

April 11, 2020
Tam Muội