Dĩ Vãng Hoài Vương

Đường đê hoang vắng bước chiều nay
Tia nắng lụn dần quyện gió bay
Tiết chuyển sang đông bầu rét lạnh
Cõi lòng hiu quạnh giọt sầu lay

Dĩ vãng ngọt ngào mãi vấn vương
Chuỗi dài thao thức nỗi thê lương
Hằng đêm tự nhủ, khù khờ dại
Sao phải ấp ôm khúc đoạn trường?

Réo rắt ngậm ngùi bìm bịp kêu
Dòng đời dâu bể vẫn xoay đều
Duyên xưa thắm đượm theo ngày tháng
Trời cợt vui đùa gieo trớ trêu…

Hẹn hò chốn cũ tiếng sông ngân
Lãng mạn đôi tim thuở mỗi lần
Mưa đổ mây luồn mù mịt phủ
Dang tay làm mũ tạm che thân

Nầy hè oi ả giữa màn đêm
Đặt nhẹ lên môi những nụ mềm
Tha thiết tận sâu lời sóng hát
Nhịp nhàng len lỏi dạ thương thêm

Kia công viên ghế đá thời qua
Rêu phủ không gian sắc nhạt nhoà
Kỷ niệm hôm nào xây mộng ái
Nguồn yêu trỗi dậy điệp ngân nga…

Tủi buồn khắc khoải kiếp long đong
Chầm chậm bến xưa con nước ròng
Tấp nập ngược xuôi thuyền vội vã
Khói sương bảng lảng bóng thầm mong!

December 9, 2018
Tam Muội