Dưới Bầu Cô Lẻ
Tia nắng nhạt xám mây ngàn phủ kín
Tiếng chim chiều bịn rịn khẽ khàng bay
Đã mấy xuân mòn mỏi đợi tháng ngày
Cảnh đoàn tụ chén say cùng nâng cạn
Chuỗi đằng đẵng rã rời khi cánh nhạn
Xoải phương trời bầu bạn với phong sương
Để lại em thao thức suốt miên trường
Buồn nhểu giọt vấn vương hoài giăng mắt
Bữa đưa tiễn gió lay hồn se sắt
Đếm từng mùa héo hắt nụ hồng hoa
Bao lời thương da diết chợt vỡ oà
Nghe tủi phận nhạt nhoà trong nỗi nhớ
Cơn sóng dữ khiến cõi lòng trăn trở
Tình khắc sâu nay lỡ mối bẽ bàng
Thời gian dài không một chữ gửi sang
Dù có muốn phũ phàng duyên mai trúc
Đêm lặng lẽ ngắm nhìn giàn hoa cúc
Hoài niệm thời mình khúc khích ghẹo nhau
Anh bảo em vàng thẩm chính là màu
Sắc chung thuỷ đôi cau trầu tròn đoá
Ánh chênh chếch rầu rầu nên chẳng toả
Xuyên cửa phòng rũ goá phụ nơi đây
Dòng cách ngăn hoài vọng lúc sum vầy
Cảm chua chát bủa vây bờ sâu thẳm
Bầu loang lổ em thèm hồi được ẵm
Trắng canh tàn lệ gặm nhấm vầng nhung
Ngọn lửa khơi mong được phút tương phùng
Mà sao vẫn mịt mùng làn hương khói
Chuỗi day dứt thắt tơ đồng đau nhói
Đêm hoang tàn thầm gọi mãi tên anh
Đẫm suy tư luống nức nở chòng chành
Yêu dấu hỡi! Vòm xanh em cô lẻ.
February 12, 2019
Tam Muội