Vén Bức Rèm Voan

Vén bức rèm voan, ngắm nguyệt lửng đồi
Ánh bàng bạc dần trôi về phương ấy
Đêm tĩnh mịch gợi đơn hồn trổi dậy
Dâng nỗi niềm vung vẩy tợ ngàn kim

Cả không gian vạn vật bỗng im lìm
Ru giấc ngủ và chìm trong mộng đẹp
Còn ta phải thư phòng ghi rồi chép
Nhẹ cửa lòng khem khép chuỗi tương tư

Ôi diết da! Da diết mãi trù trừ
Khiến nguệch ngoạc gầm gừ xuyên trí não
Vẽ bức hoạ cảnh tình chung rốt ráo
Hoá loẹt loè dáng mạo rối ren nên

Trang giấy lem sơn phết chẳng đúng nền
Những ngôn ngữ dưới trên chừng thất thểu
Vang âm hưởng, luật rời, niêm, tứ rệu
Như nắng tàn đàn sếu ngỡ ngàng bay

Hạ nửa mùa sao giục gió đông lay
Đem lất phất tháng ngày mưa tuyết phủ
Để khuê các âm thầm hiu hắt nụ
Nụ úa vàng, vàng rũ một màu tang

Đã cầm lên tưởng bỏ xuống dễ dàng
Nào vỡ lẽ, bẽ bàng ôm mối hận
Hận Lão Lão bện tơ hồng lấn cấn
Hận cao dày dắt dẫn lối chông gai

Tiếng thạch sùng đang tắc lưỡi vì Ai
Mà nức nở canh dài nghe chua xót
Gối chăn lạnh lẽo, mi nhoà từng giọt
Giọt thẫn thờ, giọt rót khẽ vào tim…

Tay mài bút mực nghiêng con chữ
Loang lổ vần thơ… Dạ nhớ chàng.

July 16, 2020
Tam Muội