Có Phải Vội Vàng
Lạc bước lang thang trên vỉa hè
Dưới tàng bóng mát của hàng me
Chạnh buồn hụt hẫng, niềm cay đắng
Vắng Hạ năm nào, thiếu tiếng ve…
Thuở xưa hai đứa học chung trường
Hạnh ngộ êm đềm để vấn vương
Lối mộng duyên thề luôn chỉ thắm
Khi thành danh toại kết uyên ương
Những tưởng tương lai anh sẽ về
Bện dây son sắt nghĩa phu thê
Ngờ đâu hờ hững xa biền biệt
Một chiếc thư xanh vọng não nề
Có phải khi ong hút nhụy vàng
Dễ dàng bướm đậu bến sang ngang
Dẫu hoa héo hắt tàn hương phấn
Cánh vẫn đa tình chẳng xốn xang?
Có phải trách em quá thật thà
Đậm đà tha thiết vội đưa ra
Tay dâng trái cấm, nào suy nghĩ
Để được gì chăng, hay xót xa?
Ngăn dòng lệ chảy giữa canh thâu
Sóng dậy từng cơn hái hạt sầu
Anh nỡ quên rồi thời tấm mẳn
Lúc hoà chăn gối quyện trăng nâu…
Lão Nguyệt bày chi cảnh ruổi rong
Nợ duyên vạn nẻo ngược xuôi dòng
Tình xưa kép lại niêm phong kín
Tiếng pháo Tân Hôn tan nát lòng.
February 22, 2019
Tam Muội