Đứt Đoạn Tơ Hồng

Ánh mặt trời vừa rút đỉnh núi tây
Hoàng hôn vẫy tím mây trùm khắp phố
Em thơ thẩn bước dài ven quốc lộ
Tấp nập dòng lố nhố ngược rồi xuôi

Tảng lá vàng lãng đãng nối tiếp đuôi
Tia nắng rụng chẳng nguôi ngoai nhức nhối
Anh gian dối nên tơ đồng đứt vội
Xiết bao lần cằn cỗi lạnh bóng em

Những muốn quên nhưng mỗi độ buông rèm
Khi màn tối nhá nhem bầu ảm đạm
Lại là lúc nỗi niềm dâng chặt bám
Siết dáng hồng lệ thảm thiết xót xa

Anh hãy vui hạnh phúc trải ngân hà
Em sẽ cố phôi pha không buồn bã
Dẫu nghịch cảnh khắt khe chìm băng giá
Để điệu chùng nhịp lã chã canh thâu

Có lẽ nào quên được mảnh trăng nâu
Lúc ân ái đẫm mầu yêu chất ngất
Dầu cuộc sống khó muôn vàn tất bật
An ủi cười vạn vật để anh lo

Ấy thời gian mới đó đã xuống đò
Phụ bến cũ võ vò tim chết nửa
Mưa cứ đổ ướt men tình mục vữa
Thấm loang dần tắt lửa nguội uyên ương

Tuy biết rằng định mệnh vướng nhiễu nhương
Ôm hụt hẫng đoạn trường vây lối mộng
Nghe cay đắng gió khuya khua lồng lộng
Tan tác đời trống rỗng trước thênh thang

Tuyết hoài rơi cho khắc khoải lỡ làng
Câu hứa hẹn phũ phàng nay góp nhặt
Giờ xa lạ như cành khô réo rắt
Lệch cung trầm im bặt phím chờ mong

Thôi cũng đành rẽ lối mặc long đong
Một lần nữa dặn lòng vơi sầu nhớ
Tơ nhợt nhạt duyên xưa thành cách trở
Khép kín vào chữ nợ thả trôi sông.

February 25, 2019
Tam Muội