Anh Đi Rồi
Nhàn nhạt vàng lác đác trải đường đi
Tia nắng bạc thầm thì xuyên kẽ lá
Thu lãng mạn với gam màu nền nã
Hoa sữa nồng, nhưng dạ đón heo may
Anh đi rồi để lại chén đắng cay
Em uống cạn tháng ngày mong thương nhớ
Rơi lạc lõng nghẹn ngào đêm trăn trở
Man mác buồn nức nở dưới cô đơn
Anh đi rồi căn gác bỗng trống trơn
Nghe chua chát phím đờn buông réo rắt
Tiếng non nỉ côn trùng như siết chặt
Tấm tơ lòng quặn thắt nỗi ưu tư
Anh đi rồi khoé mắt đọng lệ dư
Ướt chăn gối lừ đừ khơi tâm trí
Thuở bão táp, mưa sa, hoài tri kỉ
Bữa cơm thường dung dị nguyện trăm năm
Anh đi rồi gom buốt giá lạnh căm
Ngoài tuyết phủ, trong nằm soi bóng lẻ
Khoác mây lộng treo từng cơn gió nhẹ
Dỗ giấc sầu khe khẽ lịm dần đau
Anh đi rồi có phải cách biệt nhau
Chuỗi gắn bó nghèo giàu luôn chia sớt
Dầu cuộc sống băng sông trồi biển đợt
Vẫn sắt cầm chẳng ngớt những niềm vui
Chiều hôm nay chân độc bước ngậm ngùi
Ôm thấp thỏm sụt sùi ghim da diết
Người yêu hỡi! Tình chung thề bất diệt
Dẫu phận hồng…thủ tiết đợi chờ anh.
October 19, 2019
Tam Muội