Bộc Bạch Cùng Nàng Thơ

Nàng thơ hỡi! đừng sầu nữa nhé
Héo rũ buồn quạnh quẽ canh thâu
Trải hồn về tận mãi đâu
Nhớ nhung da diết nát nhàu tim gan

Nàng thơ hỡi! đừng than tủi phận
Cõi dương trần lận đận nợ duyên
Suy tư thổn thức muộn phiền
Nặng lòng trăn trở triền miên chán chường

Nàng thơ hỡi! đừng thương trao gởi
Đó chỉ là thế giới mộng thôi
Hẹn thề như lục bình trôi
Tợ thuyền không bến bạc vôi thay lòng

Nàng thơ hỡi! đừng trông ngóng nữa
Có xá gì loé lửa lâng lâng
Mưa tuôn xót dạ bần thần
Đêm tàn thắt thẻo muôn phần chơi vơi

Nàng thơ hỡi! đừng rơi vực thẳm
Nghẹn mảnh hồn phận hẫm tơ vương
Cạn ly thất thểu dáng hường
Trần tình giông tố đoạn trường nhói tim

Nàng thơ hỡi! đừng đêm thao thức
Canh cánh rầu ray rứt đường tơ
Trăng khơi quyến luyến thẫn thờ
Đắng cay bứt rứt bơ phờ xanh xao

Nàng thơ hỡi! đừng bao khờ dại
Lạnh gối đơn khắc khoải cô liêu
Nguyệt lầu ong bướm mỹ miều
Mật đường bóng bẩy chẳng yêu đương gì

Nàng thơ hỡi! đừng bi vương luỵ
Khắc chi lời chung thuỷ vạn năm
Khi đêm buông xuống lặng thầm
Hương yêu âm ỉ độc âm tì bà

Nàng thơ hỡi! đừng sa dòng lệ
Si khối tình cô lẽ chăn đơn
Sương rơi đọng giọt tủi hờn
Bốn bề ảm đạm chờn vờn mênh mông

Nàng thơ hỡi! dù không hữu hiện
Ta mảnh hồn từ phiến đá trơ
Ngàn năm tu luyện nên giờ
Ngâm thơ đối ẩm dệt mơ cùng nàng

Dưới nguyệt tỏ ta đàn nàng hát
Dìu nàng vào hải giác thiên nhai
Rượu thơ thơ rượu men say
Mảnh hồn bay bổng ngất ngây giải sầu.

June 17, 2018
Tam Muội