Bỗng Dưng
Bỗng dưng ta ghét trời mưa
Bỗng dưng ta ghét người chưa tỏ bày
Lời nào người gởi gió mây
Lời nào người gởi tình ai đến mình
Buồn buồn ngắm cảnh bình minh
Vầng dương soi sáng sao tình tả tơi
Nổi niềm da diết sầu rơi
Người xa xa mãi chơi vơi dặm trường
Soi mình nhỏ lệ trong gương
Tình duyên cay đắng đoạn trường ai hay
Đêm về cạn chén tình say
Giọt vương lên mắt giọt bay vào lòng
Bỗng dưng chờ đợi ngóng trông
Bỗng dưng khắc khoải môi hồng tái tê
Ân tình khắc đậm đê mê
Con tim nhức nhối não nề làm sao
Người ơi giờ ở chốn nao
Im hơi lặng tiếng nỡ nào đành tâm
Đêm đêm nhỏ lệ âm thầm
Niềm riêng bày tỏ thâm trầm cùng trăng
Nhớ người đơn lẻ gối chăn
Người đi đi mãi như vầng trăng trôi
Tình người bạc tựa như vôi
Tình ta vương vấn nổi trôi bồng bềnh.
Tam Muội