Đông Buồn Nhớ Anh

Tia nắng tắt ngoại ô buồn tĩnh mịch
Tiếng côn trùng rả rích phả không gian
Nửa oán than réo rắt nửa phàn nàn
Se cõi dạ ngập tràn niềm nhung nhớ

Đông gỏ cửa bên thềm đương nức nở
Chuỗi lạc loài trăn trở với liêu xiêu
Ôi tương tư ray rứt khiến tụy tiều
Anh có hiểu bao điều em muốn nói

Lá xào xạc ánh trăng chênh chếch rọi
Đêm chảy dài mòn mỏi ứa giọt châu
Chòm sao giăng vắt vẻo lấp đỉnh đầu
Cũng quạnh quẽ dưới bầu đen thinh lặng

Nhìn quanh quẩn tứ bề sao hoang vắng
Nặng trĩu lòng mặn đắng thấm bờ môi
Miền suy tư thổn thức dậy từng hồi
Hoài trông ngóng lạc trôi dần xuân sắc

Đời hoang hoải trải đôi dòng khúc mắc
Khoả khuây sầu khoảnh khắc lệ tơ vương
Nỗi miên man khơi lạnh lẽo canh trường
Chìm lạc lõng dáng hường đau da diết

Tiếc tri ngộ tình sông ngăn cách biệt
Tháng năm ròng mãi miết bóng cô đơn
Chực rưng rưng lận phận lẩn tủi hờn
Câu rỉ rả chờn vờn càng chua xót

Yêu ngang trái nào như chim thánh thót
Mà phiến diều chót vót ngưỡng thâm u
Tuyết tràn lan gió bấc thổi phập phù
Tan nát mảnh chu du treo cánh lộng

Duyên dang dở chỉ còn thơ kết mộng
Xoải chim Bằng chèo chống giữa biển khơi
Xây giấc mơ thắm đẹp phả khung trời
Chẳng chia thúy hay rơi vùng vực thẳm

Sương khuya rớt ước vòng tay anh lắm
Gom yêu thương gửi gắm áng mây hồng
Rẽ non bồng lướt gió vượt tầng không
Sưởi chút ấm hương nồng vơi tẻ nhạt.

January 17, 2019
Tam Muội