Cà Phê Đơn Phương

Hoàng hôn tắt mây mù khơi bàng bạc
Cánh chim buồn xao xác réo gọi nhau
Phiến lá khô lác đác nhạt sắc màu
Màn ngăn ngắt dàu dàu che dáng ngọc

Vỉa hè vắng gió mơn man làn tóc
Khàng khẽ lùa thổi dọc giữa đa đoan
Ngọn chơi vơi đang chế ngự hoàn toàn
Tận sâu thẳm dần loang vào tâm khảm

Xám lãng đãng tô thêm bầu ảm đạm
Tiếng dương cầm rung thảm thiết cất vang
Điệu bi ai trầm bỗng khúc lỡ làng
Dòng khắc khoải mênh mang bao khao khát

Bài Chim Sáo chú Minh Vương vừa hát
Gợn linh hồn ngột ngạt vỡ buồng tim
Yêu đơn phương là nhận lấy phủ chìm
Trong luyến nhớ ngàn kim khâu châm chích

Ngồi lặng lẽ đếm đồng hồ xê dịch
Dãy hành lang rả rích giọt mưa ru
Tìm vòng tay quen thuộc dẫu mặc dù
Chỉ mơ ước để bù vơi nỗi nhớ

Ánh mắt ấy khiến đăm chiêu trăn trở
Có phải chăng duyên nợ thuở thiên thời
Nên kiếp nầy vướng bận mãi tả tơi
Ngàn đắm đuối rã rời khi đêm xuống

Âm lách cách tay khoấy đều chiếc muỗng
Bao vắn dài là uống bấy đắng cay
Chuỗi tương tư cuộc sống rớt đọa đày
Yêu dấu hỡi! Tình này em trọn gửi.

February 4, 2019
Tam Muội