Canh Tàn Thao Thức
Chiều bàng bạc, vạc kêu buồn thê thảm
Tảng mây đùn u ám, xám không gian
Gió thổi mạnh, lạnh tràn qua tâm khảm
Phút nhớ Chàng, quàng bám rũ hồng nhan
Dấu Yêu hỡi! Bởi đàn cung lỗi nhịp
Bão cuốn chìm, bìm bịp giãy giụa đau
Duyên vạn kỉ, rỉ màu loang lổ níp
Ngỡ Ta Bà, là dịp hạnh ngộ nhau
Nhưng sóng tạt, nát tàu lên nghịch cảnh
Nghĩa đậm sâu, đâu sánh bước chung đường
Hoài hướng vọng, bóng hường trông hiu quạnh
Khi buông mành, canh cánh chuyện uyên ương
Nén giọt đắng đoạn trường, cương mải miết
Ngựa chùng chân, dần kiệt quệ vó câu
Chuỗi chờ đợi, sợi sầu vô tình giết
Hoá công bày, cay nghiệt rớt bể dâu
Lòng chua xót, giọt châu luồn gối lẻ
Thán thạch sùng, rung khẽ giữa màn đêm
Khơi nhức nhối, nỗi rêm xuyên nứt nẻ
Mạch máu đào, dao nhẹ xát muối thêm
Mưa tí tách, lách thềm văng vào cửa
Khiến mảnh hồn, dồn chứa những cô liêu
Muốn nối chỉ thả diều, phiêu diêu nửa
Quả địa cầu trọn hứa, chữa đăm chiêu
Đò trễ chuyến, quyện điêu linh thao thức
Bến sông Ma náo nức, chực trở về
Bên mái ấm, thấm thê phu rạo rực
Xoá thăng trầm, đâm vực thẳm tái tê.
August 4, 2019
Tam Muội