Cành Úa Rũ Rêu Phong
Mắt lơ đễnh lang thang về xóm nhỏ
Lá xạc xào quyện gió duỗi tầng không
Dạ mênh mông khắc khoải quặn dáng hồng
Nghe da diết mặn nồng thời hò hẹn
Kia quán cóc dưới tàng cây bẽn lẽn
Ngồi bên nhau e thẹn buổi ban đầu
Kết tơ đồng chờ đợi dãy mưa ngâu
Cho đôi lứa tình sâu thêm khắn khít
Kia đình chái núp khi màn mù mịt
Đan quả buồng thắt ghịt giữa bão to
Đó bến sông chèo mái lái con đò
Nọ đèo dốc lò dò đi từng bước
Những thứ ấy giờ đây đâu có được
Bấc đông lùa lạnh bước phủ hoàng hôn
Dĩ vãng đành đáy huyệt lấp mồ chôn
Để khỏi vướng linh hồn đau thổn thức
Bầu u tịch ỉ âm vùng ký ức
Rả rích phùn như vực khẽ tâm can
Chiếc vàng rơi khơi thắt thẻo lệ tràn
Đời nẻo vắng miên man dòng nghịch cảnh
Phương trời ấy có khi nào hiu quạnh
Thoáng suy tư hay chạnh ngắm sương chiều
Chút bận lòng trăn trở bởi cô liêu
Cảm ray rứt lắm điều xưa chưa tỏ?
Anh có biết giàn dã quỳ cạnh ngõ
Loài hoa mà anh bỏ trống bấy năm
Chẳng đoái hoài tưới bón dưỡng nom chăm
Nay héo úa rũ nằm rêu phong kín.
February 26, 2019
Tam Muội