Cơn Mưa Sầu
Lưng trời bất chợt rối ren
Sấm tia rổn rảng đan xen khung tầng
Mặt hồ cá quẫy bâng khuâng
Gió Đông vi vút, mây vầng rung rinh
Rền vang tiếp nối xập xình
Phong linh réo rắt, giật mình cỏ hoa
Dường như cảnh vật nhạt nhoà
Chạnh lòng dây nhớ, chực oà phím thương
Hạt mưa tí tách xuống đường
Lặng nghe thổn thức vấn vương tơ vò
Gác buồn vắng vẻ co ro
Khát vòng tay ấm, thèm cho môi nồng
Mong rằng chớ nổi bão giông
Đừng gieo dâu bể, nề chông gai trùm
Vùi chôn nửa mảnh đáy chum
Khiến trăng bi lụy gông cùm siết đau
Hỡi Người trông ngóng về nhau
Niềm riêng rũ rượi, hoen màu gối chăn?
Còn Đây sóng gợn lăn tăn
Tháng năm âm ỉ, sâu lằn tái tê
Thênh thang khập khễnh lối về
Màn đêm hun hút, bốn bề khói lan
Rớt dòng nghiệt ngã trần gian
Chỉ khâu lệch mối, lệ chan canh dài
Bao giờ mới được khoan thai
Kết mộng trang đài, mực tựa bút chen
Để tình chớm được lên men
Tối lửa tắt đèn hủ hỉ có đôi.
October 24, 2019
Tam Muội