Cùng Cảnh Ngộ – I

Em với Tùng chưa phải bạn chí thân
Hay đã được một lần duyên tao ngộ
Nhưng thực tế rớt chung cùng mạng khổ
Đoạn đường đời nhấp nhố áng mây đen

Không giàu sang, há vướng cảnh thấp hèn
Cũng địa vị bon chen trong xã hội
Vầng trán rộng, thông minh, nào gian dối
Ấy thế mà! Sao chỗi mãi xẹt ngang

Buồn cô đơn nhỏ lệ chuyện lỡ làng
Thui thủi phận bẽ bàng cho số kiếp
Để năm tháng ưu phiền ru khúc điệp
Tội tình gì? Quả nghiệp siết vô tư

Đây thở than, còn Đó những nát nhừ
Nhìn trăng khuyết lừ đừ trên gối tẻ
Vương thổn thức khi vàng treo gió nhẹ
Nước mắt luồn khe khẽ rót vào tim

Nhỡ mai nầy cõi tạm rụng bóng chim
Hồn có thể đi tìm nhau chia sớt
Ngắm vạt nắng in dòng sông từng đợt
Cuộn thủy triều bỡn cợt lững lờ trôi

Nếu thiên cơ buộc chữ ái luân hồi
Thì ta sẽ thành đôi uyên liền cánh
Từ băng tuyết, tảng hàn sương giá lạnh
Đến đêm về chẳng chạnh nỗi niềm riêng

Chốn nhiêu khê, bện chỉ, chắc xích xiềng
Nguyện linh ứng thiêng liêng chừng chứng giám
Vùi trắc trở giạt hoàng hôn u ám
Kết tơ hồng xoá ảm đạm hoài mang.

October 8, 2019
Tam Muội