Điệu Đàn Du Dương
Tầng ráng đỏ bồng bềnh treo đỉnh núi
Ngọn rì rào mưa bụi lất phất bay
Chợt hoài niệm tháng ngày duyên run rủi
Khiến đôi mình lúi húi mãi đắm say
Tình tấm mẳn nghĩa dày luôn gắn bó
Dẫu ngăn bờ tách ngõ chẳng nhoà phai
Thề khắc cốt tim cài từ dạo đó
Trải cánh đồng giục vó vượt thiên nhai
Chàng tô điểm nét ngài thêm rạng rỡ
Đượm môi hồng hớn hở chúm chím tươi
Cảm Nguyệt Lão vì người xe khúc nợ
Kết chỉ vàng xuân cỡ độ vài mươi
Thiếp quý mến nụ cười hiền pha chút
Vẻ lạnh lùng cuốn hút quả yêu đương
Ánh sâu thẳm tợ giương buồm vun vút
Thoáng thẫn thờ giây phút mộng uyên ương
Thiếp kính nể kiên cường muôn ý sống
Sóng dập dồn mầm mống trận cuồng phong
Thuyền nghiêng ngả cuộn vòng treo bão động
Réo rắt luồn trầm bổng ngưỡng long đong
Thiếp tôn trọng tấm lòng không thiên vị
Ngọc nhân tâm xử lí lẽ công bằng
Binh chính nghĩa nói năng lời tỉ mỉ
Dạ há sờn nhụt chí bởi lưới giăng
Mến Nể Trọng để hằng mong tròn ước
Đồi phỉ nguyền nhẹ bước dưới trời ngâu
Sợi hạnh phúc nhịp cầu tay nắm được
Hạnh ngộ nầy gương lược vững bền lâu.
May 8, 2019
Tam Muội