Yêu Trong Nghịch Cảnh

Nhớ anh nhiều…nhưng chẳng nói…
…nói ra nhiều…cũng vậy thôi…

Giọng hát Ngọc Anh nghe não nề
Như đồng cảm với chuỗi lê thê
Lẻ loi xoắn xuýt luồng da diết
Khiến mạch máu đào gợn tỉ tê…

Âm vang kỷ niệm của thời qua
Ấm áp hồn yêu quyện ánh ngà
Bên mảng trắng hình luôn gắn bó
Thắm nồng giai ngẫu nhịp ngân nga

Bởi nụ cười buồn, chúm chím xinh
Cộng đôi ngọc biếc chứa chan tình
Tóc sương muối bạc bồng bềnh mái
Sức hút diệu kỳ…dạ tiếp nghinh

Sớm khuya chiều tối, cận kề nhau
Ngoài xướng hoạ ra cũng đượm màu
San sẻ chuyện đời, mang ý sống
Chu toàn hoài bão…hậu mai sau

Lắm buổi giỡn đùa khúc khích đan
Lâng lâng dào dạt trải non ngàn
Những khi lơ đễnh hờn dâng lối
Nghèn nghẹn sông hồ tím ruột gan…

Lưng trời vàng vọt bóng tà dương
Buông sợi tương tư phủ má hường
Sợi luyến, sợi thương, sợi khát vọng
Nhắn giùm gió nhé! Nhắn về phương

Nghịch cảnh bày chi, bến chẳng còn
Sơn khê lành lạnh, quạnh lòng son
Tim ơi! Mặn chát dòng dư lệ
Đừng giục trái sầu…đã héo hon.

July 14, 2020
Tam Muội