Gửi Hồn Đất Khách
Mùa thất bát cơ hàn đeo đẳng
Nỗi lo toan trĩu nặng tấc lòng
Lỡ thời gặp phận long đong
Hoa râm một mái cuộn vòng bão giông
Đời phên giậu áo không đủ ấm
Gạo vét vò, nghe ngậm ngùi đau
Nhìn con hốc hác đượm màu
Xương mai vàng vọt, Cha lau lệ hàng
Đành quyết định vượt bang tạm trú
Xếp ba lô giấu nụ cười buồn
Giã từ héo hắt trăng khuôn
Từ nay cánh gió lách luồn tha phương
Thân phiêu bạc đoạn trường ai thấu
Cảnh làm thuê, ở đậu, nhọc nhằn
Muôn vàn cực khổ khó khăn
Sáng nai cột sống, tối lăn đất nằm
Dưới bầu rét căm căm, chống chọi
Thêm cổ phần bữa đói bữa lưng
Nửa tô cơm hẩm muối vừng
Khô khan nuốt vội, nghẹn chừng xót xa
Lòng hướng vọng quê nhà, nhớ vợ
Thầm gọi tên, nức nở, thở dài
“Mình ơi! Tấm mẳn nào phai
Gắng kìm khoảnh khắc, tương lai rạng ngời”
Rồi một sớm xác phơi kiệt quệ
Mồ hôi tuôn ướt nhễ nhại người
Miệng nhạt thếch, khoé đười ươi
Đơn hồn vất vưởng, phách rười rượi đan…
Chạnh lữ khách đặt giàn bông trắng
Giọt sụt sùi tiễn chặng phù vân
Chiều buông nắng liệm cõi trần
Dắt theo vệt khói khuất lần hư vô.
May 6, 2020
Tam Muội