Cánh Cửa Ngoài Kia

Mấy trăng rồi Nàng hậm hực ghét ghen
Quạt gió chướng thổi đèn khuya tắt lịm
Gạch nốt nhạc, cắt dây đàn khỏi phím
Chừ quạnh thềm miệng mỉm thoả lòng sân

Kiếp nhân sinh góp nhặt bấy nhiêu lần
Chớ lấm bụi hồng trần treo bản ngã
Tự tung tự tác, ngang tàng quậy phá
Sực tỉnh ra thì đã trót muộn màng

Trổ đoá Từ Tâm, ắt gặp thiên đàng
Cổng rộng mở thênh thang giày trải bước
Đón hạnh phúc bởi chân tình hái được
Thuyền lững lờ xuôi nước nhịp nhàng khơi

Đạo hạnh gầy duyên, vốn dĩ ở đời
Những cảm giác chơi vơi trong quá khứ
Từng cay đắng, hận Người, sâu cất giữ
Để cung xề chế ngự quãng đường đi

Khiến sớm hôm phải rũ rượi xiết ghì
Tiều tụy phấn son, mi nhoà lệ khắc
Tuổi xế bóng đẳng đeo dòng trầm mặc
Băng tuyết trùm dày đặc phủ ưu tư

Đêm hoang liêu bên gối lạnh thấm nhừ
Tiếng dế ỉ ôi, dư âm sầu não
Tìm đâu mật ngọt, môi mềm lục lạo
Chuỗi khát khao…nhưng ảo mộng há còn…

Hãy soi mình, ngắm lại ngọn núi non
Trên ánh nguyệt vẫn tròn đang minh chứng
Dẫu cửa đóng cũng đừng nên lựng khựng
Vì ngoài kia sừng sững cánh vọng chờ.

May 7, 2020
Tam Muội