Khăn Áo Mẹ Đan
Kỷ vật bạc sờn theo tháng năm
Giờ đây lót gối mỗi đêm nằm
Mà nghe thương nhớ len tâm khảm
Như tảng băng hàn khiến lạnh căm
Ôm hôn chừng lệ bỗng nhiên tràn
Da diết dâng trào siết ruột gan
Trơ trọi cút côi con thấu hiểu
Nỗi niềm vắng Mẹ ở dương gian…
Tiết lập giao mùa thu bước qua
Khi chim tìm tổ, quạnh trăng tà
Cỏ cây nhợt nhạt phơi tiều tụy
Là áo khăn choàng được tạo ra
Lúc xưa khoảng độ giữa mười đây
Chớm ngọn bấc lùa về phía tây
Kéo rét bao trùm khu phố núi
Thềm ngồi khéo léo bện từng dây
Thoăn thoắt đôi ngà vốn khẳng khiu
Lách luồn, định lượng, lẫn nâng niu
Miệt mài hôm sớm hề sao lãng
Ấm mảnh đan tình luôn chắt chiu…
Suy tư hoài niệm thuở thanh xuân
Thoáng chốc thời gian sắp tứ tuần
Mưa rớt mưa dầm mưa rút cạn
Cái vòng luẩn quẩn mãi hồi luân
Di ảnh khắc tim chẳng đổi dời
Với nhiều ký ức, tuổi rong chơi
Đông nay buốt giá hơn đông cũ
Vì bóng Mẫu Thân khuất chợ đời.
October 16, 2019
Tam Muội