Khóc Tiễn Bạn Hiền
Chuông chiều đổ tiễn người hạ huyệt
Xám mây đùn thảm thiết dộng mưa
Cành cao Chèo Bẻo cũng vừa
Láo liên ngơ ngác đong đưa sợi buồn
Cơn gió bấc lách luồn tứ phía
Khói âm u nghĩa địa bập bùng
Bia phần rải rác mông lung
Cỏ cây hoang dã mịt mùng thấu xương
Cảm ray rứt chán chường thườn thượt
Nhớ hôm nào lần lượt rổ rau
Mẹt xôi, mủng ấu, gáo gàu
Còng lưng chét mót cá bàu đìa tôm
Mỗi rạng sáng miệng ngồm ngoàm lẹ
Khoai trộn cơm ấm nghé đường dài
Cồng kềnh rong ruổi sinh nhai
Nhọc nhằn vất vả miệt mài xá chi
Xuôi năm tháng sạm sì cằn cỗi
Lại thức đêm bó gối quạnh tường
Tảo tần phơi nắng dãi sương
Lao tâm tổn lực dặm trường cút côi
Tụi du đãng liên hồi quá quắt
Băng vỉa hè siết chặt hầu bao
Dồn chân cùng tột nỡ nào
Thoắt rơi cửa tử, sóng gào tả tơi
Rải nắm đất phất phơi xuống mộ
Quạ ngửi mùi tung vỗ cánh bay
Thạch sùng tắc lưỡi, nhện say
Ngầm đang đắc chí kỳ này hả hê
Bước nặng trĩu ngõ về trống vắng
Ngưỡng âm dương chẳng đặng biệt từ
Nhói lòng nén giọt lệ dư
Trần gian có kẻ nát nhừ ruột gan.
September 10, 2019
Tam Muội