Kiếp Lục Bình Trôi
Nắng lụa chiều xưa nhuộm núi đồi
Không tầng mây bạc kết thành nôi
Xa xa chim trắng bay về tổ
Ngan ngát hương đồng lúa trổ ngôi
Khí trời lành lạnh cuối mùa đông
Sóng nước lăn tăn gợn bập bồng
Khiến kẻ mai nầy thân viễn xứ
Chạnh buồn canh cánh, dạ mênh mông
Nhìn đám lục bình chợt ngẩn ngơ
Phong sương dầu dãi biết đâu bờ
Lênh đênh dòng chảy, đời rong ruổi
Mải miết sông hồ phơ phất phơ
Nhạt tím màu hoa, ý nghĩa dường
Ưu phiền ngang trái, lạc uyên ương
Chứa chan tha thiết rồi tan vỡ
Để nghẹn tim sầu, xâu vết thương
Chút tìm hy vọng ngớt hoang mang
Bởi tưởng lá xanh há lỡ làng
Mạnh mẽ niềm tin tràn sức sống
Là nguồn động lực giữa thênh thang
Nhưng ngót năm đầu, Ấy vội quên
Khiến lòng hụt hẫng mỗi trăng lên
Mưu sinh tần tảo đành trôi nổi
Sao khúc tiêu tương nỡ đắp nền?
Gập ghềnh duyên phận, phận cô liêu
Ngày tháng đắm say, say mộng nhiều
Giờ biển dâu tròng, tròng ngấn lệ
Khóc tình dở lỡ, lỡ đường yêu.
January 16, 2020
Tam Muội