Lẽ Nào
Anh trách cứ rằng sao hờn dỗi
Khiến dây chùng nhức nhối miên man
Cung thương tha thiết nồng nàn
Đột nhiên lệch nốt tiếng đàn chuyển âm…
Bấy đêm nghĩ trầm ngâm suốt sáng
Chiếc lá vàng ở quãng thời qua
Dường đang rụng xuống là đà
Bến đậu chỉ là miếng đất đập tơi
Nghĩa nhạt nhẽo vắng lời bóng bẩy
Thiếu ngôn tình mạ cấy ruộng ngân
Không gian tấm mẳn ân cần
Bỗng thành sương khói lạc dần hư vô
Nhặt vỏn vẹn gương hồ gợn sóng
Nước cuộn cuồn mắc võng hất cao
Sấm vang khuấy động ba đào
Đất trời nghiêng ngả, chênh chao cõi lòng
Vẫn đằng đẵng ruổi rong mải miết
Chừ thể hồn như kiệt quệ thêm
Trăng khuya hứng trọn lệ mềm
Dế râm ran khúc cho thềm cô liêu
Chữ trút cạn câu nhiều cũng thế
Chẳng song hành hà để lụy vương
Gió lên cát bụi chán chường
Tung vào khoảng trống thê lương dập dồn
Rót nữa tội bồi đôn chi lắm
Những êm đềm đằm thắm còn đâu
Giờ đây chấp vá quả sầu
Đôi tim hụt hẫng…dòng ngâu ngậm ngùi.
June 25, 2020
Tam Muội