Lỡ Phận Tơ Tình

Mây giăng ảm đạm kéo chân trời
Che khuất trăng vàng ảo ảnh khơi
Tức cảnh ưu tư sầu tấc dạ
Nỗi niềm phảng phất cảm chơi vơi

Trống vắng tâm hồn họa bức tranh
Song song hồ điệp lượn loanh quanh
Lá vàng trải thảm khoe hương sắc
Gió thoảng đào hoa nhẹ lắc cành

Thấp thoáng đồi thông xanh bát ngát
Mây hồng tha thướt ánh trăng thanh
Thuyền nan khàng khẽ xuôi dòng nước
Và cặp nhân tình em với anh…

Ngắm bức tượng hình vừa vẽ xong
Nỗi buồn len lén quạnh mênh mông
Bắc nam vạn cổ tình ngăn cách
Ngàn dặm sơn khê hoài ngóng trông

Luyến thương da diết bóng hình ai
Tĩnh mịch cô liêu chuỗi ngắn dài
Dụng tửu ngân nga thời khỏa lấp
Mà hình bóng ấy chẳng hề phai

Lê thê thổn thức chỉ riêng mình
Khắc khoải bốn bề vắng lặng thinh
Văng vẳng nốt trầm nghe não nuột
Hạ dòng thơ vụn dưới lung linh

Nén tiếng thở dài giấu khổ đau
Hương yêu dằn vặt sắt se sầu
Tâm tư bấn loạn, tình nhi nữ
Muốn xé quả hồng liệng biển sâu

Là tự đa tình chuốc lụy vương
Suy tư thao thức suốt canh trường
Muốn quên khoảnh khắc càng nhung nhớ
Lạc mộng uyên ương nhạt má hường

Nguyệt Lão bày chi lắm phũ phàng
Muộn sầu trọn kiếp ải trần gian
Dở dang hà cớ gieo tương hội
Âu nát tâm can bởi lỡ làng

Huyền diệu tiền duyên có lẽ nào
Là tình vạn kỷ đó hay sao
Hữu duyên vô phận, cao xanh hỡi!
Rã mảnh hồn côi tủi nghẹn ngào

Hiện kiếp gian truân chữ nợ duyên
Đành cam phận bạc há ưu phiền
Vấn vương lụy ái tình chưa dứt
Vãn mộng lai sinh, thoả phỉ nguyền.

July 11, 2018
Tam Muội