Lỗi Hẹn Nghẹn Ngào

Ghế đá công viên quạnh quẽ ngồi
Nhìn đôi hồ điệp ướp vành môi
Chạnh lòng cám cảnh nhành hoa dại
Đau đáu mỏi mòn mãi chẳng thôi

Chiều buông bảng lảng kết hòn châu
Lạc lõng chơ vơ hái hạt sầu
Xuân đã giao mùa sao dạ bỗng
Trơ cành tuyết lạnh đóng từ lâu

Dư âm hò hẹn tiếng còn đây
Bậu nỡ hững hờ vờn gió mây
Để khúc tơ đồng vang lỗi nhịp
Đìu hiu réo rắt siết tim nầy

Anh ở phương nào có thấu chăng
Em đơn thổn thức đếm hàng băng
Thời gian chầm chậm như giày xé
Tan tác võ vàng dưới ánh trăng

Giọt đọng sương mờ nhểu ướt vai
Nỗi niềm chan chứa lệ bi ai
Trọn câu gửi gắm hoài son sắt
Cuồn cuộn trường giang vẫn miệt mài

Thầm gọi tên anh vọng cuối trời
Chênh vênh da diết trải trùng khơi
Điểm gà gáy sáng nghe văng vẳng
Đợi hết năm canh, lẳng lặng lời

Lang thang lê bước giữa bình minh
Vạt nắng đong đưa rọi bóng hình
Thất thểu thẫn thờ đêm huyễn hoặc
Dập dìu trôi nổi kiếp điêu linh.

February 9, 2019
Tam Muội