Mong Anh Quay Về
Khói lam mờ phủ dãy sơn khê
Loang lổ thang mây gió tứ bề
Dáng ngọc ưu trầm rưng rức lệ
Hoàng hôn bảng lảng cảnh lê thê
Đằng đẵng giày vò Lâm Vũ ơi
Tấc lòng hụt hẫng nỗi chơi vơi
Cô miên bứt rứt, buồn rười rượi
Khắc khoải tơ vương tiếc nuối đời…
Giáng bút ngược dòng thời học sinh
Chắt chiu ôm ấp chuỗi đinh ninh
Tưởng rằng ngày tháng anh nguôi ngớt
Nào biết lương duyên tan vỡ hình
Nhớ lắm nhiều khi em giận hờn
Anh rầu đau khổ vẫn van lơn
Ân cần lo lắng luôn an ủi
Vì muốn em đừng rơi trống trơn
Rồi chiều nắng tắt đổ cơn mưa
Rồi lúc Mẹ Cha ý chẳng vừa
Rồi thiết tha cầu mong toại nguyện
Rồi đêm thao thức tủi phần đưa
Giờ đây ký ức luyến lưu anh
Hành hạ bạn lòng úa tuổi xanh
Lối rẽ, bèo tan, đâu hợp phố?
Đơn mình lạnh lẽo nhặt trăng thanh
Canh cánh tơ chùng giăng mắt nâu
Nào quên thệ ước thuở ban đầu
Tương lai gầy dựng nuôi hoài bảo
Bên mái gia đình đậm nghĩa sâu
Thăm thẳm màn đêm bóng nguyệt lồng
Chập chờn ẩn hiện dáng chờ trông
Nhạn xưa trở lại xây hồ mộng
Thả chiếc thuyền yêu vỗ bập bồng.
January 14, 2019
Tam Muội