Một Thời Lãng Quên
(Thơ Nhất Vận Từ Cuối)
Bẽ bàng trăn trở lệ mi cay
Mặn đắng tâm tư quặn thắt này
Mấy chục năm trời theo trục chạy
Tơ xoà liễu rũ nét heo may
Song cửa gió luồn trang giấy bay
Chồng thư da diết ngót bao ngày
Khiến tim rỉ máu, kim châm xoáy
Dằng dặc trầm ưu ngưỡng lá lay
Thắm thiết lời anh đã ngỏ bày
Âm thầm trọn quả gửi trao tay
Mong thề kết ước, phím đàn khảy
Quyện cánh chim Bằng mộng đắm say
Nguyệt lão hững hờ nào có hay
Lâu đài bọc cát sóng xô giày
Môn đăng hộ đối làm nghiêng gãy
Một mối lương duyên ray rứt ray
Lắc lư dĩ vãng lại vần xoay
Nát ruột trời ơi kiếp đoạ đày
Khi biết người xưa giờ khuất dãy
Cũng vì mòn mỏi mãi mà nay
Tro tàn cốt trắng cuộn vòng quay
Phút cuối bình sinh vững khắc ngay
Nhất kiến chung tình dầu vực đáy
Mắt nhòa nghịch cảnh nợ trần vay
Sương khuya mù mịt bóng sầu thay
Định mệnh éo le trâu ngựa cày
Sắp nửa cuộc đời cung bậc quảy
Nỗi niềm sóng sánh điệu đồng đay.
March 10, 2019
Tam Muội