Ngỡ Ngàng

Nhớ chiều nọ chân thung thăng dạo phố
Ngắm tàng cây loang lổ bóng trên đường
Nắng nhạt dần nghiêng ngả sợi tơ vương
Cuốn tà áo sen hường tha thướt lụa

Cơn lốc bụi đến từ đâu diêm dúa
Phủ không gian sáng sủa chợt tối sầm
Mưa đầu mùa văng vẳng rả rích âm
Dẫu thoăn thoắt vẫn đầm mình dưới nước

“Nầy cô bé!” Tiếng đàn ông giật ngược
Rồi lẹ làng cỡi trước chiếc áo da
Khoác lên vai với dáng vẻ thật thà
Mái tóc điểm, điệu đà bay lất phất

Anh mắng nhỏ “Trông sao khù khờ thật
Ướt đẫm vầy thực chất dễ bịnh khi”
Tay thoạt nhiên kéo mạnh chút siết ghì
Lại chỗ núp…bật phì cười giả lả…

Chỉ nhiêu đó mà xoay vòng cõi dạ
Đếm bao ngày vàng lá ủ buồng tim
Ngọn sóng dâng thoáng chốc lặng lẽ chìm
Cho ngơ ngẩn bọt tìm trong lạc lõng

Luồng kí ức chực quay đều chong chóng
Trở về thời tuổi vọng những ước mơ
Lối cũ nay, em lạnh lẽo thẫn thờ
Chút thắc thỏm đợi chờ giây mầu nhiệm

Phải huyễn hoặc, cất công hoài lùng kiếm?
Chẳng thể nào linh nghiệm vậy nữa đâu
Lòng bâng khuâng non nỉ khúc nhạc sầu
Bỗng tí tách! Giọt ngâu trời tháng bảy.

January 11, 2020
Tam Muội