Ngọn Gió Đong Đưa

Trời bảng lảng ánh tà dương xuống thấp
Nhìn dòng người tấp nập ngược rồi xuôi
Tách cà phê nhểu giọt đắng đang chuồi
Như lẳng lặng nối đuôi nhau tí tách

Âm khô khốc chạm vào ly lách cách
Tay ngoáy đều lay mạch giữa màu đen
Hương vị đưa quyện chặt sợi sang hèn
Chia rẽ thúy rối ren tình nhợt nhạt

Dòng ký ức trở về thời phiêu bạt
Cơn bấc luồn chà xát động vết thương
Em trời xa môi thắm toả sắc hường
Đang ngất ngưởng uyên ương tràn hạnh phúc

Những khoảnh khắc như bùng lên thúc giục
Buốt giá bầu vạn khúc rụng tả tơi
Em vu quy, tôi quặn thắt rả rời
Chìm lạc lõng lạnh lời xưa ước hẹn

Chân cất bước mà tơ lòng uất nghẹn
Chuỗi giày vò cạn chén chuốc men say
Nỗi tương tư len lỏi siết tim này
Cho ngày tháng đoạ đày bao thương nhớ

Thầm ray rứt trách em chi đành nỡ
Đẩy con thuyền vụn vỡ mảnh hồn côi
Thề nguyền câu phảng phất dậy từng hồi
Dẫu nghịch cảnh vẫn đôi chim xoải cánh

Nay xót lại nơi đây sầu sóng sánh
Điệp thăng trầm đã đánh dạt đời anh
Một lần yêu là trọn kiếp chòng chành
Ngọn gió chướng xoạt mành trong chiều vắng.

January 27, 2019
Tam Muội