Nỗi Niềm Trong Đêm

Sao bỗng chênh chao dạ chán chường
Râm ran âm ỉ chuỗi thê lương
Nửa khuya trăn trở sầu giăng mắt
Quặn thắt buồng tim nghẹt thở đường

Mấy đêm mệt mỏi uống trăng nâu
Sóng vỗ cô đơn quạnh quẽ bầu
Nhợt nhạt nghĩa ân treo gió lộng
Suy tư gặm nhấm suốt canh thâu

Muốn dòng tâm sự trải vần thơ
Mà chữ ngả nghiêng bút hững hờ
Có phải ruột gan đang tột đỉnh
Nên nguồn và ý mãi chơ vơ

Khoác chiếc áo choàng hứng tuyết rơi
Phôi pha hụt hẫng nỗi niềm khơi
Tái môi mét lạnh tay run rẩy
Nhưng nhói buốt kia vẫn ngút trời

Ước vọng giờ đây nước cuốn trôi
Yêu thương trả lại nát tim côi
Người đây chừ cõi lòng băng giá
Cảm xúc vờn sương mây khói rồi

Thời gian thắm thiết dần tàn phai
Trách bởi cơ trời, lỗi tại ai?
Để tuyết phủ hồn đau lạc lõng
Vàng khô vật vã rũ nhành mai

Hiểu lầm đọng khối siết tình ta
Xát muối quả hồng rỉ máu ra
Thánh thót trơ đàn da diết khảy
Trầm vang cung bậc xót ngân nga.

December 29, 2018
Tam Muội