Ray Rứt Can Trường
Mưa dầm gió dạt đã bao đêm
Nước lũ tràn lan mảnh đất mềm
Đám dế khóc than, bìm bịp oán
Ềnh oang ếch nhái quạnh hiu thêm
Suy tư thao thức ngóng tia vàng
Rũ rượi sững sờ hạt lệ đang
Lã chã chảy dòng khơi đáy huyệt
Cảnh nhà thiếu hụt trĩu oằn mang
Mẹ Cha tuổi hạc sắp về trời
Cốt tuyết thân mòn sương trắng rơi
Cuộc sống thăng trầm dầy hiểm hóc
Ngẫm mà bứt rứt mãi chơi vơi
Đắn đo khép lại tháng ngày mơ
Dẫu ước thề duyên mộng bến bờ
Gợn sóng dập dồn hay bão nổi
Nguyền luôn tạc dạ kết hồn thơ
Hẩm phận thuyền quyên kiếp lạc lòi
Tơ chùng khung cửi xót con thoi
Chiều buông ảm đạm sầu chim nhạn
Khoan nhặt mịt mù đợi bóng soi
Dạm ngõ nhà trai ở thị thành
Phụ bần tham phú phải xa anh
Từ nay khuất nẻo tình ngăn lối
Vinh nhục hèn sang cũng đoạn đành
Chiếc khăn kỷ vật thuở sơ giao
Giờ khắc tên Phong với giọt đào
Thắt thẻo can trường nay nhắn gửi
Đàn trơ đứt chỉ quyện tầng cao.
March 12, 2019
Tam Muội