Réo Rắt Tơ Đồng

Đầu xuân viếng tự, ngắm đào viên
Nguyệt Lão an bày sự ngẫu nhiên
Cuối dãy hành lang run rủi gặp
Cho luồng tình ái chạm luân phiên

Ánh mắt sâu buồn… đượm vấn vương
Mái bồng loáng thoáng phủ gành sương
Khuôn trăng tuấn tú, đầy cương nghị
Dày dạn phất phơ nét dặm trường

Trong tà áo trắng tuổi bâng quơ
Non nụ trên cành còn ngẩn ngơ
E ấp với vàng tia rực rỡ
Ôm màng phấn mỏng kết hồn mơ

Chẳng biết vì sao lại thúc thôi
Lân la thầm bước đến bên ngồi
Hỏi han bắt chuyện hầu khuây khoả
Nghịch tánh tò mò đang…sục sôi!

Vậy rồi quấn quít hẹn hò nhau
Dưới tím hoàng hôn rộ sắc màu
Hay phố tay choàng, nơi quán cóc
Trải đều hình bóng… nguyện mai sau…

Mới đó đã chừ tóc điểm bông
Thời gian tiều tụy đoá hoa hồng
Đêm nay thao thức chợt hoài niệm
Dĩ vãng ngân tràn bật gió giông

Cố nhân ơi hỡi! Biệt về đâu
Suốt đoạn đường đi, phút chạnh sầu
Cảm luyến lưu thời, khơi ký ức
Có dàu ngọn cỏ, nhỏ canh thâu?

January 6, 2020
Tam Muội