Sợi Tình Đong Đưa
Miên man đặt bút trải niềm vương
Ngẫm nghĩ đến Ai vướng đoạn trường
Canh cánh u hoài sương khói quyện
Muộn phiền lận đận rã uyên ương
Cũng nho phong nhã tánh hiền lành
Đức độ hơn người tợ gió thanh
Giúp đỡ tha nhân vơi thống khổ
Học hành minh mẫn đạt công danh
Nhưng đời cay nghiệt trót đeo mang
Tuổi hạc đong đưa, sợi lỡ làng
Ấp ủ bi sầu khơi khoé lệ
Trần tình lạnh lẽo quạnh tào khang…
Sấm ngân mưa vỗ lá ngô đồng
Ngọn bấc lùa về gieo bão giông
Héo hắt tái tê nhành dã thảo
Thềm hoang phủ kín buổi mênh mông
Trằn trọc canh tàn rũ dáng mai
Thiếp thân thui thủi phận như Ai
Dập dồn ngang trái bờ tang hải
Đằng đẵng truân chuyên nặng gót hài
Nửa hồn lơ lửng ngưỡng cô đơn
Dằng dặc xót đau nghẹn tủi hờn
Ao ước chung đường xây lối mộng
Lặng dòng sóng bạc trỗi từng cơn
Khung sẽ toả mầu vạn ánh tia
Chim đôi quyến luyến há chia lìa
Trúc ti yến ẩm xuân sang hạ
Xanh ngát bốn mùa rạng rỡ kia!
December 11, 2018
Tam Muội