Ta Chẳng Nợ Gì Nhau
Bầu u tịch trong căn phòng đơn chiếc
Chợt nhớ về bữa tiệc của hôm nao
Lúc ban sơ đã thắm thiết ngọt ngào
Tợ tri kỷ từng trao lời hẹn ước
Nơi góc bể tưởng dường như có được
Hạnh phúc đầy thảm bước cỏ nẩy xanh
Đôi uyên ương ríu rít uyển chuyển cành
Đón ánh nguyệt mộng lành luôn ấp ủ
Nhưng trời đất vô tình buông phong vũ
Anh sang cầm nỡ phụ mối tình em
Kỷ niệm xưa giờ khắc khoải phủ rèm
Trưa hè bỗng nhá nhem trùm khu phố
Trôi lặng lẽ chìm đau ngàn thống khổ
Muốn một lần thổ lộ tận tâm can
Bởi tơ vương chấp nhận hứng giọt tràn
Để ròng rã gian nan mình gánh chịu
Những trăn trở ngẫm đành không bám víu
Cam thiệt thòi cố níu cũng vậy thôi
Buồm giương cao rẽ hướng lạc mất rồi
Con sóng tẻ nổi trôi treo guồng máy
Đừng nghĩ ngợi cứ tung hoành bay nhảy
Nghịch tơ hường chôn đáy thẳm vực sâu
Dẫu tổn thương khi đêm rớt đỉnh đầu
Hay ấm ức nỗi sầu riêng vạn kiếp
Duyên vội vã nợ đàn trơ lỗi điệp
Khúc phù trầm nối tiếp đoạn đắng cay
Mong gì hơn chỉ hoá vết đoạ đày
Thu hồn lại tháng ngày ôm lẻ bóng.
March 24, 2019
Tam Muội