Tản Mạn Chiều Quê

Lang thang trải bước đường đê
Con đò gối bến tứ bề vắng hoe
Tảng bàng vài chú chích chòe
Líu lo thánh thót tròn xoe mắt nhìn

Tà dương soi ảnh lung linh
Cao sơn hùng vĩ, con kinh lượn tràng
Mây xanh quyện lũy tre làng
Lúa đồng bất tận, từng đàn cò bay

Gió mơn bụi cỏ lắt lay
Bông lau ẻo lả bướm say quanh hòn
Suy tư bên thảm mạ non
Cõi lòng ủ rũ héo hon dáng hường

Cũng xưa lễ hội miệt vườn
Bên kia thửa ruộng hò thương tặng Tùng
Để rồi tình luyến nhớ nhung
Mạch sầu thổn thức não nùng anh đi

Ngưỡng yêu thấm giọt ai bi
Ôm chăn chiếc lạnh lệ vì tình sâu
Anh vun chí lớn đỉnh đầu
Hẹn thu năm tới trầu cau phỉ nguyền

Mà sao nhạn bặt vô biên
Thu nay đã ngót bảy niên chảy ròng
Phương trời có nhớ em không
Hay đã phụ lòng rẽ thúy tình em

Li ti sóng gợn êm đềm
Suối rung da diết giọt mềm thoảng đưa
Chuông chùa điểm khắc lưa thưa
Ngậm ngùi thất thểu gót vừa chấm sân

Giọng ai hồ hởi trong ngần
Phải chăng anh ấy một lần về thăm?

September 26, 2018
Tam Muội