Tan Vỡ Mảnh Hồn
Tưởng rằng đó cũng như đây
Vun tay nối lại sợi dây đã chùng
Suối ngân dạ khúc tương phùng
Mây nương cánh gió điệp trùng chẳng xa
Trăng kề dương liễu ngân nga
Tựa vai ấm áp đậm đà thâu đêm
Vậy mà mưa rớt ướt thềm
Trang đài hụt hẫng ủ rèm tuôn châu
Sông xanh lờ lững khơi sầu
Thuyền ai vội vã lảy đầu rẽ khê
Hàn vân phủ ánh trăng thề
Âm u ảm đạm não nề thinh không
Tìm đâu gối đẫm hương nồng
Tay trong tay nhịp mây lồng tiếng yêu
Những khi bóng ngả cô liêu
Sẻ chia hủ hỉ bao điều mến thương
Tình thôi vĩnh biệt đôi đường
Uyên ương đứt đoạn dáng hường héo hon
Lời thề nguyện ước sắt son
Gió xao ngọn cỏ khuấy mòn tâm tư
Nhẹ tay gạt lệ giã từ
Trần tình độc bước ta chừ cô đơn
Quạ kêu cung bậc buông lơn
Nỗi buồn réo rắt chập chờn thiên thu
Hoàng hôn rũ bước phiêu du
Tim hằn vết tích trầm u riêng mình
Thu sương hay giọt lệ tình
Rụng rơi tan vỡ điêu linh mộng vàng…
Cô nguyệt lạnh lang thang chiếc bóng
Sợi tình buồn vỡ mộng châu loang!
September 2, 2018
Tam Muội