Thẫn Thờ
Hoàng hôn nắng rụng khuất sau đồi
Mây trắng bồng bềnh lờ lững trôi
Đàn cá nhởn nhơ đùa ngụp lặn
Chú chim gõ kiến lục săn mồi
Hương nhài ngan ngát gió lao xao
Khoe dáng mảnh mai kế cận đào
Sa mạc bỗng dưng chìm nỗi nhớ
Sanh tình hữu cảnh, dạ hanh hao
Bởi chẳng gần nhau được vỗ về
Mi hờn ngọc rớt khảy lê thê
Vần thơ da diết niềm chan chứa
Vẫn đợi thời gian! Ôi não nề!
Mình hỡi! Võ vàng Mình biết không
Trời khuya lạnh lẽo bạc tơ hồng
Thẫn thờ đối bóng trong hiu quạnh
Thắc thỏm ưu hoài rũ rượi trông
Mình hỡi! Bẽ bàng Mình thấu chăng
Những đêm thao thức đón hàn băng
Cô liêu đơn độc trùm tâm khảm
Duyên nợ chi đâu, thống khổ hằng
Nhức nhối tháng ngày quặn xót xa
Từ sâu huyết mạch mãi ngân nga
Đôi khi em muốn tìm quên lãng
Một bước sang ngang, ấy vậy mà
Thiếu Mình phím lạc thể nào vui
Cuối kiếp trầm kha chuỗi ngậm ngùi
Cuộc sống đoạ đày mong lối thoát
Vầng dương ngoảnh mặt ảnh ma khui
Bày vẽ trớ trêu giăng đỉnh đầu
Thôi đành gối mộng dệt canh thâu
Biều thi, mực, giấy, dòng mơ tưởng
Trải khúc tương tư lấp bể sầu.
July 2, 2019
Tam Muội