Trải Lòng Canh Khuya

Canh ba trăn trở đọc vần thơ
Anh bảo em rằng tả giấc mơ
Thuyền mộng đưa ta về bến đổ
Nghe lòng da diết nỗi bơ vơ

Tĩnh mịch đêm tàn vắng ánh sao
Bầu đen dày đặc, gió thì thào
Nhẹ nhàng len lỏi vào khe cửa
Làm sắt se hồn tủi xiết bao

Mối duyên nghịch cảnh đã an bày
Hội ngộ đắm chìm ngưỡng lá lay
Chắc bởi Nguyệt Tơ hoài bỡn cợt
Má hồng trĩu nặng đắng chua cay

Gặp gỡ nhau chi để chúng mình
Nhạt nhoà mi lệ hứng điêu linh
Em đây gối chiếc trong buồn bã
Anh đấy xám mây cuộn ảnh hình

Ngang trái oái oăm nửa địa cầu
Trớ trêu tháng Bảy rớt hòn ngâu
Mưa chưa ướt đất đà sương khói
Cằn cỗi khô khan, hoa cỏ rầu

Trống trải ưu phiền, Yêu Dấu ơi!
Phải chăng duyên nợ ở trên đời
Vương mang hẩm phận, dòng tang hải
Khiến nghĩa uyên ương chực rối bời

Mới đó hai mùa thấm thoát qua
Sáo diều vẫn trỗi điệu hoàn ca
Thôi thì xướng hoạ hầu khuây khoả
Lai láng tình thơ quyện bóng tà.

July 4, 2019
Tam Muội