Tin Vẫn Mịt Mờ
(Thơ Hoạ Giữ Nguyên Từ Cuối)
Hoá công sao nỡ cách ngăn TIM
Gieo khổ muộn phiền, day dứt EM
Vạn kỷ khắc sâu tình Lãng TỬ
Trần gian lạc bước gót hài TÌM
Thế lộ điệp trùng vượt núi NON
Thăng trầm tục lụy trỗi từng CƠN
Dập vùi dáng liễu cam đành CHỊU
Mòn mỏi vọng tin, đau đớn HỒN
Thu về chàng hỡi! Nhớ bao NHIÊU
Dãy lá thu rơi phủ tím CHIỀU
Cánh nhạn mịt mù xuôi vạn NẺO
Còn đây trống vắng giọt đìu HIU
Đèn khuya ảo ảnh giữa khung MỜ
Gió buốt lay hồn thoáng vẩn VƠ
Mộng được tựa đầu tay gối ẤP
Khoả khuây khắc khoải với mong CHỜ
Thầm cầu định mệnh chẳng phân CHIA
Đừng để tơ hồng quạnh dưới KHUYA
Vẳng khúc bi ai, se sắt LẠNH
Cõi lòng cánh cánh lệ mi NHÒA
Tương tư thắt quặn nỗi chơi VƠI
Tủi phận trớ trêu lắm ngậm NGÙI
Trăng ủ đầu non miền tịch MỊCH
Tiếng gà gáy sáng dậy ngàn KHƠI
Gió khẽ buông mành chạnh nhớ THƯƠNG
Ưu tư trăn trở suốt canh TRƯỜNG
Đường trần cô lẻ Tình Lang HỠI
Rã rệu dáng hường đẫm tuyết SƯƠNG
September 24, 2018
Tam Muội