Trải Lòng
(Thơ Liền Âm)

Gió man mát ngát hương từ cánh phượng
Điệp ve sầu hoạ xướng cạnh mé mương
Đàn bướm trắng, xanh, hường đang chao lượn
Tia nắng vàng cố nhướng phả tà dương

Chiều Chủ Nhật trên giường em nằm nướng
Mẹ xoa đầu mắng gượng “Tiểu cô nương”
Bố dạy bảo: “Nhún nhường con sẽ bướng!
Tánh lanh chanh như vượn lại dở ương.”..

Chợt ngẫm nghĩ bình thường mình đâu sướng
Cũng gian truân ở ngưỡng cửa tình trường
U khắc khoải chán chường hằn sâu trượng
Xác vật vờ vất vưởng thọ độc thương

Phận nhi nữ quật cường chân lộ tướng
Nhưng cõi lòng ngất ngưởng lạc uyên ương
Yêu ngang trái vấn vương tình mường tượng
Quạnh cô phòng vọng tưởng thuở yêu đương

Trách Nguyệt Lão tơ đường se lệch hướng
Hận duyên trời nghiệp chướng tạo nhiễu nhương
Uyên lẻ bạn đoạn trường nơi âm hưởng
Mộng chờn vờn gắng gượng nhạt nhoà gương

Buồn dằng dặc quỳnh tương phôi pha mượn
Đỉnh cao lầu gió rướn lạnh thấu xương
Đơn chiếc bóng in tường sau mành trướng
Tiếng côn trùng miễn cưỡng khúc thê lương

Tình vạn kỷ hồn thương in trí tưởng
Dẫu hiện đời chẳng vướng nợ chung phương
Ngộ chân lý vô thường không cầu cưỡng
Chén tửu quỳnh sân thượng cạn hàn sương.

July 19, 2018
Tam Muội