Trải Lòng Với Chàng – II
Đêm sắp tàn ngọn nến phảng phất phơ
Sương dày đặc từng giờ tăng buốt lạnh
Bật lò sưởi bập bùng tia lóng lánh
Ấm áp quàng, xoa lãnh vực truân chuyên
Khuôn khuyết nghiêng loã xoã mái mượt huyền
Ôi thương cảm! Con thuyền đang mắc cạn
Bởi nắng hạ thuỷ triều rơi chán nản
Mạch nước luồn phân tán khắp mọi nơi
Nỗi niềm riêng chất chứa khiến nghẹn lời
Phận nhi nữ đất trời sao ghen ghét?
Đem giông tố, đẩy đùn buông sấm xẹt
Để hoa sầu ngót nghét đã bao đông
Lệch cung đàn, gối chiếc cảnh phòng không
Luôn trằn trọc tơ đồng vang réo rắt
Nàng đau xót thì ta đây cũng nhặt
Chuỗi ưu hoài quặn thắt đến xốn xang
Tình bể dâu Én Nhạn phải lỡ làng
Nên suốt kiếp mang mang rầu lẻ bóng
Hãy vững nhé! Chớ xuôi thành thất vọng
Kia lưng đồi vàng đỏng đảnh ánh soi…
Ngọc rưng rưng rằng cứ tưởng thiệt thòi
Chừ thấu hiểu mà coi như khoảnh khắc
Hoàng hôn tắt… chóng rồi trăng vằng vặc
Vui góp vần phó mặc những gì đương
Rạng ban mai nhè nhẹ rót xuyên tường
Làn khói mỏng nấu nương vào ngọn gió
Sửa tà áo xua tan niềm vò võ
Vì có chàng bày tỏ hết nguồn cơn.
March 9, 2020
Tam Muội