Tri Kỷ
Nắng rụng chiều buông nhạt sắc mầu
Niềm riêng canh cánh gửi về đâu
Vọng tầm tri kỷ, đường mù mịt
Cung quế âm thầm rớt hạt châu
Ánh thơ lạt lẽo phủ trang đài
Diệu vợi xa xăm hình bóng ai
Tuế nguyệt mỏi mòn sầu tấc dạ
Nhện đà giăng tím cõi thiên nhai…
Hoa rộ trĩu cành nương cánh phong
Nhởn nhơ hồ điệp đậu nhành hồng
Đong đưa cỏ nội hương thoang thoảng
Cảnh đẹp ru tình, chàng biết không?
Hạ vắng ve rầu thổn thức ngân
Thưởng vầng trăng khuyết có bâng khuâng
Duỗi tay hứng ngọn hàn vân quạnh
Hầu trải màn đêm man mát tầng
Lưu luyến ân nồng điệp khúc khơi
Nhìn vàng lác đác dạ chơi vơi
Chạnh lòng da diết loang tâm tưởng
Thắt thẻo con tim lộng phiến trời
Rảo bước độc hành đẫm tuyết sương
Hữu bằng khắc tạc nỗi niềm vương
Đun trà, ấm tửu, ngàn tinh tú
Sao cảm xác xơ lạnh huyết trường
Ao ước lại lần kết chuỗi xinh
Ngắm sao đáy nước ửng lung linh
Đồng tâm ngây ngất bên lầu mộng
Vẽ giấc mơ yêu phả áng tình…
Tri kỷ đâu rồi tri kỷ ơi
Đông tàn thu chết hạ xuân rơi!
September 16, 2018
Tam Muội