Cơn Ác Mộng
Chàng phẩn nộ xung thiên mắng nhiếc
Hiểm hóc lòng ngọc liếc mày kham
Xót xa gay gắt luận đàm
Một thời kết mộng nỡ làm xám mây
Sự nhẫn nhịn choáng đầy tâm khảm
Thiếp ưu sầu kìm hãm chuỗi ngông
Nhưng trơ sợi ức lộng lồng
Xoáy sâu vực thẳm, tầng không vẫy vùng
Những giọt đắng đang cùng mạch máu
Siết dáng hường quọ quạu xỏ xuyên
Ngẩn ngơ vạn kỷ phỉ nguyền
Đứt dây cầu gãy cửu tuyền cách ngăn
Chàng vội vã cắt lằn buộc trói
Rải khắp đường đá sỏi gót đau
Lửng lơ bóng nguyệt nhạt màu
Hòn châu vắt vẻo nát nhàu ruột gan
Ngưng đối thoại tủi tràn gối lạnh
Nghe nỗi niềm sóng sánh chơi vơi
Vắng tanh trống trải nghẹn lời
Bao nhiêu hứa hẹn bời bời chỉ tơ
Buồn dai dẳng bơ phờ hốc hác
Tiếng côn trùng lác đác ngoài sân
Kim châm muối xát lịm dần
Chàng ơi thấu hiểu, định phân phũ phàng
Lùa song cửa gió mang se sắt
Chợt giật mình héo hắt dung nhan
Giấc chiêm bao rất hoang tàn
Lẽ nào duyên phận miên man đoạn trường?
May 19, 2019
Tam Muội